VỌNG PHU
Đứng mãi đợi người cũng mỏi chân
Ngồi trông nhấp nhỏm buốt mòn gân
Đi qua đi lại thân còm cõi
Bước tới bước lui mặt thất thần
Ngày nhớ đêm mong làn khói ảo
Sáng mơ chiều mộng bóng hình nhân
Canh thâu yên vắng thêm hiu quạnh
Văng vẳng xa vời tiếng trống quân
Học trò trường thuốc
Như tín đồ quỳ đến mõn gân
Dâng cả cuộc đời trong một cõi
Chàng như chúa tể hoặc thánh thần
Than ôi vỡ lẽ mới hay ảo
Hóa đá đời em tưởng nghĩa nhân
Chàng chẳng đoái hoài miền cô quạnh
Chỉ mịt mờ cùng trò ái quân
Bài họa:
Bởi một chữ tình đã chôn chân
Như tín đồ quỳ đến mõn gân
Dâng cả cuộc đời trong một cõi
Chàng như chúa tể hoặc thánh thần
Than ôi vỡ lẽ mới hay ảo
Hóa đá đời em tưởng nghĩa nhân
Chàng chẳng đoái hoài miền cô quạnh
Chỉ mịt mờ cùng trò ái quân
Tác giả: Nguyễn Lâm Cúc
Bài thơ hay. Mình rất thích. Mình sẽ họa với Bạn hiền bài này, nhưng đến trưa mới "thẩn" được.
Trả lờiXóaBởi một chữ tình đã chôn chân
Trả lờiXóaNhư tín đồ quỳ đến mõn gân
Dâng cả cuộc đời trong một cõi
Chàng như chúa tể hoặc thánh thần
Than ôi vỡ lẽ mới hay ảo
Hóa đá đời em tưởng nghĩa nhân
Chàng chẳng đoái hoài miền cô quạnh
Chỉ mịt mờ cùng trò ái quân
@ Bạn hiền NLCúc:
Trả lờiXóaSao phải mịt mờ với ái quân ?
Tình xưa nghĩa cũ đã phai dần
Thời gian nào kéo lùi năm tháng
Ai biết đời còn mấy bước chân ? (:D)
Bài thơ họa của Bạn tình cảm nhưng da diết quá. Hu.hu...